Các Nhân Chứng Sống Kể Lại Vụ Cưỡng Bức Mổ Lấy Nội Tạng Tại Trung Quốc

Ngày:02/02/2016  

Một nhân chứng sống đã thuật lại rất chi tiết câu chuyện về một người phụ nữ tại Trung Quốc – một giáo viên trung học ở độ tuổi 30 – người đã bị giam giữ, tra tấn, cưỡng hiếp và cuối cùng là bị phẫu thuật lấy nội tạng khi vẫn còn sống.

“Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào”, anh nói, trong tình trạng nặc danh.

“Vào lúc ấy, chúng tôi đã thẩm vấn và tra tấn nghiêm trọng cô ấy trong vòng một tuần”, anh nói. “Cô ấy đã bị vô số vết thương trên cơ thể. Cũng như vậy, (chúng tôi) đã sử dụng dùi cui điện để đánh cô ấy. Cô ấy đã trở nên bất tỉnh.”Vào ngày 9 tháng 4 năm 2002, hai bác sĩ quân y đã tới một “hắc lao” tạm (nhà ngục đen tối, nơi giam cầm bí mật tại Trung Quốc – ND), một khách sạn nhỏ được thuê làm “trung tâm huấn luyện”, theo lời nhân chứng. Một bác sĩ quân y đến từ Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA), và người kia là bác sĩ quân đội đã tốt nghiệp trường Đại học Quân Y số 2, anh nói. Họ đã đưa người phụ nữ tới một bệnh viện.

“Trước đó, cô ấy đã phải chịu đựng sự làm nhục thậm chí còn lớn hơn”, anh nói. “Nhiều cảnh sát trong chúng tôi đã thật trụy lạc. Họ sử dụng kìm và các dụng cụ khác, tôi không biết họ lấy chúng ở đâu, để làm nhục cô ấy. Tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng tôi tiếc rằng tôi đã không chụp bức ảnh nào. Cô ấy trông khá ưa nhìn, hơi xinh, (nên những cảnh sát viên) đã hãm hiếp cô ấy… điều này đã quá phổ biến.”

Người cảnh sát viên nói rằng anh đang làm nhiệm vụ canh gác bằng khí giới trong căn phòng khi chứng kiến các bác sĩ phẫu thuật cắt mở ngực của người phụ nữ trong khi cô vẫn còn sống. Không có thuốc gây mê nào đã được sử dụng, anh nói.

“Họ đã cắt mở ngực của cô ấy bằng một con dao”, anh nói. “Cô ấy đã hét to lên “Á!”. Rồi cô ấy hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

“Cô ấy nói “ông đã giết tôi, một cá nhân.”

“Vào lúc ấy, người bác sĩ đó, ông bác sĩ quân y đã do dự. Ông ta nhìn tôi, rồi nhìn (sĩ quan cảnh sát) thượng cấp của tôi. Rồi thượng cấp của tôi gật đầu, và ông ta tiếp tục cuộc phẫu thuật… Quả tim (của cô ấy) được lấy ra đầu tiên, và sau đó là đến thận. Khi tĩnh mạch tim của cô ấy bị cắt bởi chiếc kéo, cô ấy bắt đầu co giật. Nó cực kỳ khủng khiếp. Tôi có thể mô phỏng giọng nói của cô ấy với bạn, mặc dù tôi bắt chước không giống lắm. Nó nghe giống như cái gì đó đang bị xé toạc ra, và rồi cô ấy tiếp tục kêu lên “Á”. Và rồi cô ấy luôn há miệng to ra, với cả hai mắt mở to. Á… Tôi không muốn tiếp tục nữa.”

Việc mổ cắp nội tạng sống được tiến hành tại phòng phẫu thuật nằm trên tầng 15 của Bệnh viện đa khoa Quân khu Thẩm Dương, nhân chứng nói. Nó đã bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều và kéo dài trong vòng 3 giờ đồng hồ.

ĐIỀU TRA NẠN MỔ CƯỚP TẠNG

Câu chuyện đầu tiên về mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của Thời báo Đại Kỷ Nguyên là dựa trên các chi tiết được đưa ra ngoài Trung Quốc bởi một nhà báo và vợ của một bác sĩ phẫu thuật, người đã từng tiến hành những ca giải phẫu loại này. Các báo cáo của họ ban đầu là lời làm chứng qua những cuộc điện thoại của W.O.I.P.F.G. với các bác sĩ tại Trung Quốc, những người tuyên bố rằng họ có nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công mà sẵn sàng cho việc cấy ghép, trong số các mẩu chứng cứ khác.

Các điều tra viên người Canada, hai ông David Kilgour và David Matas, một là cựu Ủy viên Công tố Hoàng gia, một là luật sư nhân quyền, đã đồng xuất bản báo cáo “Mổ cắp nội tạng đẫm máu” vào tháng 7 năm 2006, với lời cáo buộc rằng những nội tạng đã được lấy từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Họ đã xuất bản một báo cáo hiệu chỉnh và mở rộng vào tháng 01 năm 2007, và một cuốn sách: Mổ cắp nội tạng đẫm máu: Mổ cắp nội tạng học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc vào tháng 10 năm 2009.

Trong bản báo cáo của mình, hai ông Kilgour và Matas đã khảo sát 33 nhân tố khác nhau, trong đó xác định rằng cáo buộc về mổ cắp nội tạng từ học viên Pháp Luân Công là có thực.Bản báo cáo trích dẫn 41.500 ca cấy ghép tạng không thể giải thích từ năm 2000 tới năm 2005 – khoảng thời gian 6 năm kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999 – chúng không đến từ các tù nhân bị kết án hay tử hình, bệnh nhân sắp chết hay người hiến tặng trong gia đình. Chúng đã dẫn tới kết luận rằng hầu hết nguồn nội tạng có thể là từ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ tại Trung Quốc

Vào tháng 3 năm 2007, ông Nowak đã công bố một bản phúc trình của Liên Hợp Quốc, trong đó ông tuyên bố: “Mổ cắp nội tạng đã được tiến hành với một số lớn học viên Pháp Luân Công không tình nguyện, tại rất nhiều địa điểm khác nhau với mục đích lấy nội tạng dùng cho ngành phẫu thuật cấy ghép.”

Pháp Luân Công là một môn tập luyện tinh thần truyền thống của Trung Quốc, ước tính đã thu hút 100 triệu người theo tập tại Trung Quốc trước năm 1999, với các học viên thường tuyên bố rằng họ được hưởng sự cải thiện về sức khỏe, tính cách và hạnh phúc. Chế độ cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp ước tính hàng trăm nghìn học viên đã bị giam cầm trong các trại lao động và hơn 3.000 học viên được xác nhận là đã chết vì bị tra tấn


Theo The Epoch Times