Nàng Công chúa mùa hạ

Ngày:25/03/2023  

Thể loại: Tùy bút

Tác giả: Trương Khiết Tâm



Tôi nghĩ trên đời này ai cũng có một miền ký ức tuổi thơ. Và tôi cảm thấy mình mai mắn khi được sinh ra và lớn lên ở nông thôn. Quê tôi – Một vùng quê nghèo khó. 

Tuổi thơ của tôi thật bình dị nhưng trong ngần như bầu trời ngày hè, phẳng lặng như mặt ao bèo chứa đầy cua ốc. 

Làm sao quên được mùi thân quen của khói đốt đồng sau những vụ mùa. Mùi ấy thật khó tả, nó là sự hòa quyện của nhiều thứ mùi: Mùi rơm rạ vàng ươm hãy còn ẩm ướt, mùi của đất phù sa nồng nồng âm ấm dưới chân người, mùi phân trâu, mùi khói, …Thơm! Với tôi thì đó là mùi thơm. Mùi của quê hương, dù có ngửi bao mùi hương trên đời này cũng không sao quên được.

Mỗi lần dạo chợ, ngắm nhìn những gói sen già vỏ đen nhánh sừng trâu, tôi lại bùi ngùi ký ức về hương sen mùa hạ. Mùa hạ! Nhắc tới là sống mũi cay sè, vì mùa hạ trong tôi đẹp quá, thơ quá, hay vì những luyến tiếc, nhớ thương về những ngày xa. Con chữ cứ đều đều tuông ra phả trên mặt giấy một hương thơm dìu dịu. Là hương sen đó! Trong cái ao nhỏ nơi cuối vườn chứa cả ước mơ của một nàng công chúa ước mình được hóa thành thứ nhị vàng tinh khôi, trong trắng của hoa sen. Ừ nhỉ! Đã có thời trong tôi toàn hạt sen, trứng cò, trứng cuốc, cá lia thia, trái dừa nước, …Có lẽ vì dấu ấn của tuổi thơ quá lớn chăng? Nên tôi không ăn được sen già nơi gốc phố và giữ mãi riêng mình những suy nghĩ trẻ con. Chẳng có loại nước hoa nào sánh bằng hương sen trong tin em anh nhỉ? Anh không hiểu, cũng chẳng cần anh phải hiểu.

 

Bây giờ báo đài nhiều, tivi, đài phát thanh phát ra rã, nhưng không thấy vui bằng một buổi đi bắt cua những ngày xưa. 


Tiếng ếch đồng râm ran tha thiết quá, con bìm bịp nào hát khúc bi ai và gió chiều nhè nhẹ lay đám cỏ may mọc đầy trên những ngôi mộ của người đã khuất, nhưng tuổi thơ nào biết đâu nỗi buồn nhớ nào lẩn khuất trong tâm hồn trẻ dại. Cảnh ảm đạm, u buồn bỗng hóa thơ trong đôi mắt trong xanh như những mảng mây trời. Đó là cõi bình yên không chút ưu phiền, nô đùa thõa, cười vui cũng thõa.

Khu vườn nhỏ với tiếng chim sâu ríu rít là khoảng trời bình yên ôm ấp, nâng niu tâm hồn bé nhỏ của tôi. Nhớ làm sao, những câu văn thời trẻ dại “ Con gà trống màu xanh óng ánh trong nắng vàng ươm như màu tóc em. Ông nội em như một ông tiên, ngồi kể em nghe bao câu chuyện cổ tích… Em ước mơ sau này lớn lên sẽ đám cưới với một ông già…” là tôi đó – đứa bé gái không thích nói dối với những bài văn thật ngô nghê, buồn cười.

Bây giờ cuộc sống của tôi có rất ít khoảng lặng để ngắm nhìn một cánh dìu căng gió bay giữa bầu trời quang đãng. Có lẽ, cánh diều bay đi mang theo ước mơ của nàng công chúa xa khuất tận chân mây. Có nghĩa gì đâu một cánh diều khi hồn ta trĩu nặng nỗi ưu tư của những ngày đang tới. 

Chú chim sâu ngày xưa bay đi đâu rồi khi vườn xưa không còn nữa. Lũ bạn tôi lần lượt khoác áo đỏ về nhà người. Lấy chồng từ thuở 15…Khi đứa bạn thân nhất cũng cất bước theo chồng, thì tôi biết tuổi thơ đã khép lại hẳn rồi trong tâm hồn của chúng, chỉ còn lại tương lai của một người đã lớn.

Ôi, thời gian, xin cho tôi một lần được sống lại những ngày thơ. Nhưng làm sao quay về khi vườn xưa không còn nữa. Thôi thì đành để nàng công chúa ngày xưa ngủ mãi giấc nồng trong hương sen mùa hạ. Còn tôi, phải bước tiếp dù đường đời không phẳng lặng, để rồi một lúc nào đó thấy tâm hồn mình chai sạn đi vì những câu văn thừa tư duy nhưng thiếu cảm xúc, thiếu cái chân thật, ngô nghê của trẻ thơ, tôi sẽ nhắm mắt lại, để lắng nghe người bạn nhỏ của tôi thủ thỉ bên tai : “Hãy thức dậy đi nàng công chúa mùa hạ ơi! Tôi ần đôi mắt trong xanh như mây trời của bạn.”