Góc Tâm sự " Nếu không có tương lai nào"

Ngày:25/07/2018  
Hồi nào ấy xa xưa, người thương tôi hỏi "Nếu không có tương lai nào, thì bé con có thương tôi nữa không?"
tương lai, ồ, chúng trừu tượng quá, tôi lẩm nhẩm đọc, khẩu hình của từ này không đẹp-chẳng cần hé miệng to cũng đọc được, giữa lúc không có cơn cảm mạo nào nên giọng trong, thanh tao & vì thế càng dễ đọc.
và tôi đã lẩm bẩm như thế vài ngày, cố gắng nghe thật kỹ trong khi cố gắng phát ra tiếng thật nhỏ...
câu trả lời bỏ xó, tôi quên bẵng rằng mình nên cần có thái độ cho việc này để kết án hay ân xá cho mối tình của mình, mà tôi ở vai trò người phán quyết bất đắc dĩ.
.....
Sau này tôi hình như bằng cách nào đó cũng thì thầm với anh rằng tôi không biết tương lai ra sao đâu mà cần nó, tôi cũng đâu biết mình sẽ sử dụng cái thứ mà tôi chưa biết như thế nào, thôi thì anh cứ giữ lấy mà xài hoặc cho ai đấy họ cần.

Tôi chỉ cần như thế này, chìm ngập trong thứ âm nhạc không thực tế, có vẻ không có thật, có vẻ sai lạc không gian thời gian, với chính con người chắc chắn mình đã từng gặp ở thế kỷ nào đó rồi, quen thuộc đến mức như từng biết mùi hương này, giọng nói này, cách bày tỏ này, dáng ngủ này.
Như thể chúng tôi đã quên làm điều gì đó cùng nhau ở kiếp trước, và kiếp sau có lẽ cũng đã muộn, nên ngay lúc ấy chúng tôi sống như hụt hơi, đầy rẫy nuối tiếc & ân hận.

Như những kẻ đói ăn.